Ngày ấy, cũng mưa, em đã gặp anh. Cô sinh viên mới chân ướt chân ráo bước vào cổng trường đại học háo hức đội mưa tới văn phòng dự án. Anh ra mở cửa, ánh mắt anh đã chạm trái tim em ngay từ lần đầu gặp mặt - một ánh mắt xanh thẳm đến hút hồn của chàng trai ngoại quốc. Chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp phải không anh? Làm sao em quên được những ngày tháng mình rong ruổi cùng nhau trên con đường tình nguyện. Anh và em cùng tới những vùng đất xa xôi để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Sao em quên niềm vui sướng của anh khi chụp được bức hình đứa bé với ánh mắt trong veo. Anh nhớ không, cầu Trường Tiền lung linh bảy sắc màu. Cạnh dòng sông Hương thơ mộng, anh đã chỉ cho em màu mà anh thích. Anh mong màu xanh sẽ nhen nhóm niềm hi vọng và đức tin cho hai đứa mình. Những kí ức cứ hiện về trong tiếng đàn trái nhịp. Để rồi ba năm trôi đi từ ngày anh xa em mà cứ ngỡ như vừa mới ngày hôm qua. Dưới ánh đèn sinh viên, anh vẫn miệt mài dạy em học tiếng sau mỗi ngày làm việc. Kể cho em nghe những nơi mà anh đã từng đến, những cuộc đời bất hạnh mà anh đã từng gặp. Để rồi trái tim em như đập loạn nhịp khi dưới chân cầu Trường Tiền, anh ngỏ lời yêu em. Em không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó. Trái tim em, trái tim người con gái Việt dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể níu giữ anh lại bên mình... (Ảnh minh họa) Anh đến với em mà không quan trọng sự đồng điệu của hai tâm hồn. Chúng ta khác nhau về tiếng nói, ngôn ngữ, về dân tộc. Nhưng anh yêu em, và làm mọi thứ để em vui. Anh đã bế em xuống biển đùa giỡn với những con sóng vỗ bờ. Anh đã ôm em khi em yếu ớt, lau nước mắt cho em khi em buồn. Làm sao em quên bên dòng sông Hương, chúng ta đã ôm nhau và khóc khi nghĩ đến giờ phút chia tay. Nụ hôn chia tay thay cho lời vĩnh biệt; em thấy lòng đau nhói nhưng lại có điều gì đó ngọt ngào đến tê dại. Em hiểu lòng anh thổn thức, ngay cả khi ôm em không nói gì. Trái tim em, trái tim người con gái Việt dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể níu giữ anh lại bên mình. Anh ra đi để lại cho em một giấc mơ đẹp- một giấc mơ có thật đã bước qua cuộc đời em. Giờ đây, mỗi chúng ta đều có một bến đỗ cho riêng mình. Em hạnh phúc khi anh đã có một người vợ đảm đang, hiền thảo. Dù em không thể tự dối mình rằng đã có những giọt nước mắt tủi hờn xen lẫn trong dòng lệ hạnh phúc. Em cũng đã tìm thấy cho mình một hạnh phúc mới. Anh ấy là người tốt, là bờ vai vững chãi mà em có thể dựa dẫm trên bước đường đời. Thế nên, đừng lo cho em! Lá thư này, anh hãy xem như là những dòng chữ cuối cùng tiễn biệt mối tình đầu trong sáng. Để rồi chúng ta hãy nhớ về nhau như những người bạn tốt được không anh? Cầu mong gió có thể thì thầm cho anh những điều em nói. Và em biết rằng anh có thể nghe được cả những lời em không thể nói cùng anh. Anh ở nơi ấy, bình yên! C

Polaroid