Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống..
Anh còn nhớ không, cái ngày anh nói mình hạnh phúc, khi biết em, yêu em và lấy em làm vợ.
Anh còn nhớ chứ, cũng cái ngày này, năm xưa anh nói lời từ biệt, nói sẽ buông tay, sẽ đi xa và sẽ không bao giờ nhìn em lần nữa.
Em còn nhớ lắm, khi anh đến bên em, lần đầu tiên em thấy mình cảm động trước một kẻ si tình, vụng dại như anh... Em cũng nhớ, buổi hoàng hôn kỷ niệm, anh ôm em trong lòng, bàn tay anh xiết chặt, ta nghe hơi thở vào nhau, em hồi hộp đón nhận từ anh lời yêu thương chân thành... em thiết tưởng sẽ mãi như hôm qua, khi anh nói đối với anh em là tất cả và anh sẽ để dành tình cảm chỉ cho em. Có thể anh đã thật vội vàng, có thể em nhanh chóng đi ngang qua hạnh phúc, chẳng dừng chân, chẳng nghỉ, chẳng đặt lên viên gạch đầu để minh chứng tình yêu của anh cho em là thế đấy. Và cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng, những cảm giác bất an, những suy nghĩ mơ hồ về chồng mình, về người đàn ông em chung sống..
Em cứ tưởng hạnh phúc lớn lao, gia đình là nền tảng vững chắc và tình yêu sét đánh anh trao em luôn dữ dội, luôn sâu và luôn là vĩnh cửu..Nhưng em đã sai lầm, anh quên đi lời hứa sẽ đưa em đi, sẽ cùng em đến tận cuối con đường, nhưng giờ đây trước mặt em chỉ là khoảng trống không vô vọng, xen lẫn nỗi buồn, cô đơn, nước mắt em lẫn giọt mồ hôi mặn chát...
Cái ngày em hạnh phúc khi làm cô dâu cũng là ngày em bắt mình chịu đựng những cảm giác bất an...
Anh đi rồi, chỉ còn lại nỗi đắng cay, bóng dáng em mỏng manh mềm yếu, vẫn lặng lẽ, nghiêng nghiêng trong mỗi sớm mai, mỗi buổi chiều đổ nắng. Một mình em, đơn lẻ, ánh nhìn xa xăm vụt tắt nơi chân trời chờ anh về bên bữa cơm chiều lạnh ngắt, cái lạnh trong em được đong bằng nước mắt. Em hờn tủi, em xót xa, âm thầm chịu đựng, tiếng sóng lòng chảy cuộn nỗi nhớ thương. Em cứ tưởng khi yêu anh, em được làm hoàng hậu, được cưng chiều, được che chở bởi đức vua, em sẽ kiêu sa như trong truyện cổ tích, thật là.. em quá đỗi ngây thơ, em mơ mộng và huyễn hoặc tình yêu thành huyền thoại. Để khi anh đi rồi, dù cố gắng để quên thì em càng nhớ, càng yêu anh đến vậy..
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy? Nhưng thôi, tình yêu kia giờ thành kí ức và cái hạnh phúc anh trao, đẹp lung linh nhưng cũng thật dễ vỡ, em đã cố gượng dậy, sau cái buông tay bất ngờ của anh. Chênh vênh, em đứng giữa con đường với vài vết thương đang âm ỉ đau , thật lâu và thật sâu khi vấp ngã. Em vẫn không tin mình đã xa khi cái hôn kia còn ấm và anh như con sóng, như bọt biến, trôi nhanh, đột ngột như khi tự đến, rồi đi ra khỏi cuộc đời em cùng một cách..
Buông tay anh ra là mất đi chỗ dựa, cũng là để trả cho anh hạnh phúc, em trả nợ ân tình và trả nợ cho tình yêu. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho số phận, thì bây giờ có lẽ em thôi khóc, không một lần trách cứ đàn ông.
Buông tay anh ra, là mất đi hy vọng, cũng là để lại nơi anh tất cả, niềm tin vào cuộc sống tương lai. Nếu chỉ có vậy thôi, em đã đổ lỗi cho duyên trời, đưa anh đến rồi đi, thì bây giờ có lẽ em thôi bất hạnh, không một lần nói hận đàn ông.
Anh đi rồi, anh có nhớ đến em, nhớ những kỷ niệm êm đềm có anh, có em ngày ấy?
Khi đi rồi, anh có nhớ em không? Có biết rằng em vẫn yêu anh nhiều lắm, vẫn gọi tên anh khi nhớ anh và khi em khóc... Anh thật vô tình, em nuối tiếc, em chẳng thể dối lòng, không xót xa, không nói đớn đau khi em mất đi hạnh phúc. Người ta bảo đôi khi cuộc đời là thế, phận má hồng thì nhiều nỗi đa đoan. Em cả tin và em đắm chìm trong cái tình yêu vội vã, cái gì đến thật nhanh thì cũng trôi nhanh là vậy...
Anh còn yêu em nữa không? Có nghĩ đến em như em đang còn nhớ? Có nhắc tên em dù chỉ một lần anh nhìn lại, có bao giờ anh hối hận khi xa em? Buông tay anh là không còn anh bên cạnh nữa, là em sẽ xóa hình ảnh anh, là có thể gục ngã, khi không còn bờ vai, cái nắm tay, là không nhận từ anh hơi ấm, là để em một mình, em tự tìm cho mình hạnh phúc... Nếu thế em sẽ quên anh, xóa nhòa anh trong tất cả, như thế có đáng tiếc không?
Từ nay, em sẽ thôi nhớ anh, thôi khóc, cũng là để quên đi, để tha thứ cho anh, cho dù anh bội bạc, cho dù anh mang cho em mất mát, gieo vào em sự bất hạnh... Em sẽ sống những ngày không anh, không gò bó, không chịu đựng, không một lần phải chờ anh nói lời xin lỗi, cũng là để cám ơn cuộc đời đã mang anh đi, cho em hiểu, em còn đó một mình nhưng em tự do... em thấy mình hạnh phúc!
