Tôi và anh quen nhau trên mạng, cũng từ một người bạn trên mạng của tôi. Tôi chỉ có thể thấy mặt anh, chỉ có thể mail và nhắn tin với anh mà chưa bao giờ tôi được nghe giọng nói của anh!
Bạc bẽo quá phải không? Tôi đã thật sự trao cả trái tim của mình cho một người ở cách xa tôi mấy trăm cây số và chưa hề biết gì về anh, ngoài những điều anh đã tự nói về mình. Tôi biết tôi thật là "ngốc" khi yêu anh. Từ trước tới giờ tôi chưa hề dám yêu ai, chưa hề dám gặp mặt ai cũng vì tôi "sợ"...
Tôi sợ thế giới này, sợ xã hội này, sợ tấm lòng của con người với nhau... sao họ lại có thể tàn nhẫn chà đạp lên nỗi bất hạnh của người khác một cách không thương tiếc? Sao họ lại không cho mình được làm một con người?
Anh có công việc của anh, tôi cũng có công việc của tôi, không biết đến khi nào tôi mới được gặp anh đây? Tuy anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, về hình thức bên ngoài tôi cũng hơn anh... thế nhưng đối với tôi, những cái ấy không bao giờ làm tôi quan tâm. Cái tôi cần là một tình cảm chân thành, một người có thể chia sẻ với tôi những vui buồn trong cuộc sống!
Tôi thật ngốc quá phải không? (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc tôi nghĩ rằng, đã yêu anh thì tôi phải sống theo cảm tính của mình, nếu anh không gọi cho tôi thì tôi nên chủ động gọi cho anh khi tôi nhớ anh....nhưng sao khó quá! Tôi sợ mình sẽ làm phiền anh, không biết rằng ở nơi đó, anh có đang hạnh phúc bên cạnh những người mà anh yêu thương hay không?
Tôi biết mình ngốc thật rồi, đêm từng đêm tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng cái cảm giác cô đơn đang bao phủ lấy mình. Nó cứ ngày càng mang đến cho tôi niềm tuyệt vọng và hụt hẫng vào cuộc sống này khi mà những tin nhắn và dòng thư mail của anh ngày càng thưa thớt dần. Tôi biết về khoảng cách sẽ là trở ngại lớn nhất đối với tôi và anh - hai con người chưa hề biết về nhau!
Chắc có lẽ số phận cũng đã an bài và ai cũng sống vì số kiếp mà mình đang đeo mang. Cô đơn thì vẫn phải cô đơn thôi, chỉ có điều là tôi thấy lòng quặn đau vô cùng khi nghĩ đến anh, nghĩ đến số phận buồn, nghĩ đến một cuộc tình chưa có khởi đầu... và tôi thật sự đau đớn khi một vòng tay ấm áp sẽ không bao giờ tôi chạm đến được!
Tôi đã "ngốc" quá phải không?

