Em đã đánh mất rất nhiều thứ trong cuộc đời nhưng thứ quý giá nhất em đã đánh mất chính là anh... Anh, vậy là mình đã xa nhau được nửa năm rồi anh nhỉ... Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới ngày nào còn bên nhau giờ mình đã xa nhau mãi mãi. Anh, mối tình đầu của em...
Ngày ấy em yêu anh, một tình yêu chân thành và trong sáng nhất. Anh hơn em bốn tuổi, suy nghĩ chính chắn, biết lo nghĩ đến tương lai, lo cho gia đình. ở bên anh em thấy mình được bao bọc, chở che như một nàng công chúa nhỏ. Em hạnh phúc vì có được tình yêu của anh, có lẽ có nhiều người con gái mong được làm người yêu anh, anh đẹp trai, anh giàu, anh không hút thuốc, không uống rượu, biết lo làm ăn, và bởi anh có tất cả những gì em cần... Nhưng em yêu anh, không phải vì những điều đó, tình yêu đầu tiên em trao anh nó thuần khiết biết bao, không một chút toan tính, yêu bằng cả trái tim và anh cũng thế.
Em vẫn còn nhớ như in cảm xúc khi được anh ngỏ lời yêu, nhớ hôm ấy là ngày 14/01/2008. Em thấy hạnh phúc biết dường nào, em nói rằng tình yêu chúng mình giống như bài hát Em nhớ anh nhiều lắm của Sơn Ca, mình đến với nhau vạch ra một hạnh phúc phía trước. Anh nói đợi em học xong 12 thì có thể công khai tình cảm với mọi người, rồi học xong đại học mình sẽ đám cưới anh nhỉ...
Vẫn cứ ngỡ mọi thứ diễn ra như mình mong ước, không ngờ chuyện tình mình lại trắc trở như thế. Mình yêu nhau nhiều như vậy tại sao số phận không cho mình được ở bên nhau? Rất nhiều lúc em tự hỏi mình, hỏi anh, hỏi ông trời tại sao? Tại sao lại như thế? Em ghét cái lí do cổ hủ mà ba mẹ anh và mọi người đưa ra để phản đối tình yêu của chúng mình.
Tại sao chỉ vì mẹ em là vợ sau của người khác mà họ lại khinh thường không cho mình yêu nhau? Đâu phải mẹ em phá hoại hạnh phúc của ai, cũng đâu phải mẹ em bỏ cha em mà đến với người khác, mẹ đã li dị hai năm rồi mới tìm được hạnh phúc cho mình, mẹ chẳng làm gì xấu xa cả sao họ lại coi thường. Em ghét họ nhưng lại rất yêu anh, em không biết phải làm như thế nào? Em ghét những con người mang trong đầu ý kiến cổ hủ, lạc hậu để mình mãi mãi không được đến với nhau.
Anh à! khi em viết những dòng chữ này thì em không còn là của anh, em mãi mãi thuộc về người khác rồi... Hơn hai năm yêu nhau giờ chỉ còn là những kỉ niệm mà thôi. Mình yêu nhau mà luôn biết trước ngày nào đó mình sẽ không còn là của nhau khi anh có vợ, em buồn và đau lắm anh biết không? Có lẽ có nhiều người nói rằng tại sao mình không biết đấu tranh để dành lấy hạnh phúc? Nhiều lúc hai đứa định bỏ đi đến nơi nào đó thật xa để được gần bên nhau mãi mãi, nhưng cả anh và em đều không làm được, chúng ta còn gia đình, em phải hoàn thành con đường học vấn. Với lại anh và em đều là những đứa con trai, gái duy nhất mà gia đình đặt hết niềm tin vào chúng mình.
Anh dù yêu em nhiều lắm nhưng không dám cãi lời ba mẹ, ba anh có bệnh tim không khéo lại… Còn em, mẹ đã chịu biết bao cay đắng, cực khổ nuôi em ăn học, nên người, em cũng không thể vì hạnh phúc riêng của mình mà làm đứa con bất hiếu. Tất cả cũng vì chữ hiếu mà em và anh đều không dám nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Tình yêu là quan trọng nhưng chữ hiếu còn quan trọng hơn phải không anh, chỉ cần mình hiểu nhau biết trái tim luôn hướng về nhau là đủ rồi.
Ngày em ra đi cũng là ngày em biết em mất anh mãi mãi (10/06/2010). Anh đừng hỏi tại sao anh chưa cưới vợ mà em lại ra đi. Anh từng bảo rằng dù sau này có bên ai thì người anh yêu vẫn là em, vẫn chăm sóc em như anh đã từng chăm sóc, yêu thương. Em hạnh phúc trong tình yêu của anh, ấm áp mỗi khi được anh ôm vào lòng, bên anh em thấy mình thật nhỏ bé.
Mình yêu nhau không phải lúc nào cũng được ở bên nhau, có khi xa nhau một hai tháng mới được gặp nhau, ấy vậy mà tình yêu của mình cũng được hai năm rồi phải không anh. Em vẫn nhớ ngày 14/02/2010 ngày mồng một tết, đó là ngày tình nhân đầu tiên của mình được ở cạnh nhau cả ngày (có cả mẹ và em trai của em nữa) nhưng không ngờ lại là ngày lễ tình nhân cuối cùng mình bên nhau.
Với em, tình yêu không cần thiết lúc nào cũng phải sát bên nhau... Tất cả giờ chỉ còn là kỉ niệm thôi, phải không anh? Em đã cất bước ra đi... Đừng trách sao em vội bỏ anh. Không phải vì đã hết yêu anh, mà em biết rằng ngày nào đó mình sẽ mất nhau. Vậy nên em quyết định ra đi, rời xa anh, rời xa tình yêu của chúng mình... Em đi mà lòng quặn thắt, vậy mà em vẫn cố cười để không ai thấy em khóc...
Hơn 2 năm qua, em là người con gái hạnh phúc, được anh yêu thương, quan tâm, chăm sóc và chở che... Vậy mà nhiều lúc em thật trẻ con, làm anh buồn, anh khóc. Đúng thế, anh yêu em, tình yêu thật lớn lao... Em hiểu chỉ có anh mới là tình yêu thật sự, chỉ anh mới cho em cảm giác bình yên... Mọi thứ giờ là kí ức, em và anh đã xa nhau mãi mãi.
Hiện tại em có một gia đình thật sự gọi là hạnh phúc. Một người chồng hết mực yêu thương, người thân bên chồng cũng quý mến em. Anh biết không, lúc đầu đi đến quyết định kết hôn với người mà em chưa thật sự yêu, đơn giản chỉ là muốn tìm chốn bình yên, tìm nơi để trái tim bình yên. Chồng em hết mực yêu thương, lại lo làm ăn, không rượu chè cờ bạc.... Em thấy đâu đó giống anh của em ngày xưa ấy... Anh ạ! Yên tâm anh nhé, giờ em tìm được chốn bình yên cho cuộc đời mình. Mong rằng người con gái mà gia đình anh lựa chọn sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Tất cả hãy cho đó là kỉ niệm đã đi qua một thời tuổi trẻ khi người ta yêu bằng cả trái tim, không tính toán. Không phải đổ lỗi ai đúng, ai sai, không phải trách cứ ai hãy cứ yêu nhau vì cuộc sống con người luôn cần tình yêu! Hãy hạnh phúc anh nhé!
