Tôi đi qua cửa hàng hoa gần nhà. Trong làn gió mùa xuân ẩm hơi sương, hương hoa lys rất ngọt. Tôi không thích hoa lys. Vì nó kiêu kỳ. Nhưng hôm nay, tôi dừng lại ngắm nhìn rất lâu. Ừ, loại hoa lys màu hồng ấy. Mùi hương ấy. Tràn ngập trong không gian nơi lần đầu tiên tôi biết nhớ về anh. Dừng xe trước Uma. Tôi đang đứng trên con đường mà tôi mới chỉ ghé qua một lần, nhưng trở nên thân thương quá đỗi. Cửa hàng bán đồ dùng gia đình, những vật dụng bằng sứ và thuỷ tinh rất đẹp. Rờ tay vào những chiếc cốc, chẳng hiểu sao ngón tay mình run run. Cố gắng tập trung để không làm vỡ những món đồ không rẻ tiền chút nào, lóng ngóng, trái tim đập loạn nhịp, hình như nó chẳng còn thuộc về tôi nữa rồi. Phía bên kia, trong toà nhà cao cao, có anh. Sao tường không trong suốt nhỉ... Một dãy ô tô đỗ dằng dặc bên đường. Tôi đưa mắt tìm bốn con số thân quen. Nhiều lúc tự hỏi tại sao mình lại yêu anh. Anh vô tâm, và dường như, đơn điệu. Anh sẽ không bao giờ chia sẻ những cảm xúc của một đứa con gái nhạy cảm như tôi. Anh sẽ không thích nghe loại nhạc tôi thích nghe, không thích đọc những cuốn sách tôi thích đọc. Giữa chúng tôi, có cái gì gọi là điểm chung được nhỉ? Có, anh cũng yêu trường như tôi, nhưng "trường mình" bây giờ và ngày ấy cũng khác nhau nhiều lắm. Có, anh cũng chẳng bao giờ chịu uống thuốc khi ốm đau, cũng ít xem phim, cũng thích ngồi cùng một phía mỗi khi vào quán. Cũng hết lòng vì bạn, cũng rất trọng nghĩa tình (có phải thế không, anh?) Nhưng hình như vẫn là hai thế giới tách biệt hẳn nhau. Với tôi, có một sợi dây nối tôi vào anh, vì tôi yêu... Yêu anh, nên tôi cố gắng tập xem bóng đá, cái môn thể thao mà mỗi khi ngồi trước nó, mắt tôi cứ tự dưng mà thành thong manh. "Chán em thật, chẳng yêu nước gì cả", tôi phì cười, nếu mà anh biết tôi đã tự vẽ ảnh Bác Hồ ra sao... Nhưng tôi vẫn đi xem bóng đá cùng anh, thực sự đã căng óc lên để tiếp nhận những điều anh giảng giải. Ừ thì đội hình là như thế, hiểu rồi, thế nó hay ở chỗ nào nhỉ?? Thú thực là, tôi... thích xem anh xem bóng đá hơn. Anh chăm chú, anh hò hét, anh vung chân vung tay. Anh hồi hộp, anh tức giận, anh hớn hở. Và còn chửi thề nữa. Trông anh lúc ấy, thật tự nhiên và sống động, thật... buồn cười, nhưng cũng thật... đáng yêu! Yêu anh, nên tôi cùng anh đến những chỗ mà anh dẫn tôi đi. Gặp bạn bè của anh. Các anh nói toàn những chuyện chẳng có tí ti liên hệ gì tới tôi. Lại còn... văng tục nữa. Tôi nhăn mặt, từ nhỏ đến lớn, đến một chữ "tao" tôi cũng chẳng thể mở miệng nói ra. Nhưng tôi... vẫn thích ngắm nhìn anh. Nghe từ đầu chí cuối câu chuyện của các anh, để cóp nhặt càng nhiều càng tốt những gì thuộc về thế giới của anh. "Em có vẻ ít nói nhỉ?". Tôi giật mình, ừ, mỗi lúc ở bên anh, tôi hình như chẳng còn là tôi. Yêu anh, tôi đã tự biến mình trở thành trong suốt. Cứ mải miết lặng lẽ ngắm nhìn, và nghe ngóng, quên đi cả sự có mặt của chính mình. Có phải vì thế mà anh không nhìn thấy tôi không? Tôi như một người xa lạ, cứ im lặng đứng bên ngoài nhìn vào thế giới của anh, còn anh, anh có bao giờ muốn tôi bước vào đó không? Anh, anh có bao giờ muốn nhìn thấy thế giới của tôi không? Ngồi đối diện với anh, nghe anh kể chuyện, chuyện ngày xưa... mắt anh xa xôi, thẫn thờ, anh lúc đó, phiêu diêu và cô độc. Nhưng mắt anh không nhìn thấy tôi. Hình như tôi đang tan ra, thành bọt biển. Hoá ra cảm giác tan chảy lại đau đớn thế này ư? Tại sao hồi nhỏ rất thích truyện "Nàng tiên cá" làm chi... Gặp anh lần đầu một buổi chiều mùa đông. Gió lạnh gai người,chẳng biết có phải trông tôi "co ro tím tái" đáng thương như anh đã nói hay không, nhưng trong tôi ngày đó, tất cả đều tươi sáng và đẹp đẽ. Chẳng hề biết rằng cái con người xa lạ ấy, không lâu sau sẽ ám ảnh tôi thật nhiều. Tôi, cô sinh viên ngây thơ và bé nhỏ, làm PR cho một hãng bánh kẹo ở một cửa hàng nhỏ Ven Hồ. Anh, người đàn ông đã trưởng thành, nhìn tôi như nhìn một "em bé" luôn khờ khạo hơn các bạn cùng trang lứa. Em hai mươi và anh ba mươi... Lần đầu biết nhớ về anh... trong cái quán ăn ngập tràn hoa lys ấy. Ngồi đối diện với anh. Nhìn vào mắt anh, và... chìm... Đàn ông mà mi mắt cong veo, như cố che đi nỗi u buồn trong đôi mắt nâu sáng dịu. Anh nhìn xa xa, chiếc khăn ăn trong tay vò vò, khi anh nhắc tới mối tình thời đại học. Trông anh lúc ấy, cô độc và phiêu diêu... Tôi lúc này... cô độc và phiêu diêu. Đến từ anh... những ngọt ngào ngắn ngủi và vụt qua như ánh sao băng. Lần đầu tiên anh cầm tay rất nhẹ. Lần đầu tiên anh thì thầm bên tai "em ngốc lắm". Có một lần anh nói "muốn ở bên em". Có một lần anh mang cho tôi một túi khế ngọt rất to, ăn cùng tôi, rồi cõng tôi trên lưng, ì ạch. "Em nặng lắm phải không, anh còn bắt em ăn nhiều cho béo nữa không?". "Có chứ, đến bao giờ khọm cái lưng già này thì thôi, hihi". Và rồi xa xôi. Tôi vẫn ngày ngày đợi chờ, rồi hụt hẫng, rồi hi vọng, rồi lại đợi chờ, và hụt hẫng. Đã từng rất giận anh, vì cứ luôn trốn tránh câu hỏi của tôi. Tôi không muốn là con ngốc cứ mải miết chạy theo anh, thật muốn quan tâm mà không thể quan tâm, vì nếu anh không cần tôi, thì quan tâm với làm phiền cũng đều là một. Không muốn để người khác biết, tôi lại đang rất nhớ một người không hề nhớ tới mình. Nhưng mà thôi, chẳng giận nữa đâu. Bất cứ điều gì cũng có những lý do của nó. Và nếu không phải vì yêu anh, thì tôi cũng đâu có buồn khổ gì đâu. Là tại tôi tự mình yêu người ta thôi mà. Không bao giờ anh biết, tôi đã mua một cái túi chườm, vì nghĩ anh thường đi đá bóng, sẽ có lúc bị đau cơ. Không bao giờ anh biết, tôi đã ngồi hàng giờ tra cứu về chứng mất ngủ, và đã mua một ít táo tàu... Không bao giờ anh biết, tôi đã dành riêng một phím tắt trên điện thoại cho anh, một nhạc chuông riêng cho anh, và vẫn luôn chờ nó vang lên: "All we had was just one summer...". Và có lẽ, tất cả những gì tôi giữ lại được, chỉ là một mảnh giấy gói chocolate. Có một lần, một người đã tặng tôi một viên chocolate. Tôi đoán là rất ngon, vì người tặng tôi đã bảo thế. Cất vào cặp, để dành. Sáng hôm sau đến lớp, nhìn cô bạn ôm bụng gục trên bàn nhăn nhó, tôi tần ngần rồi lấy ra chiếc kẹo hôm qua. Chẳng biết bạn ăn vào có đỡ đau bụng không. Còn tôi, đến giờ vẫn muốn biết mùi vị của viên chocolate ấy. Viên chocolate... đến từ anh... Nếu bạn giở chiếc ví đỏ của tôi ra, sẽ thấy ở cái ngăn nhỏ nhất và kín đáo nhất (cũng an toàn nhất), có một mảnh giấy thiếc màu nâu được gấp thành một hình thoi bé xíu. Đó là một mảnh giấy gói chocolate. Đôi lúc tôi cười. Sao anh không biết là tôi rất dễ thương. Tôi chân thật, tôi không bao giờ vòi vĩnh, trong tim tôi có rất nhiều yêu thương. Ai sẽ bất hạnh hơn nhỉ, người biết yêu hay người không biết yêu? Cho đến khi nào mảnh giấy ấy vẫn nằm trong chiếc ví của tôi. Chiếc ví tôi rất yêu thích, có nhiều ngăn và một dòng chữ bên ngoài: "Don"t cry because it"s over. Smile because it happenned"... Tôi biết là tôi sẽ không bao giờ biến thành bọt biển. C

Insane